“Trả Em Những Điều Bình Thường”
“Trả Em Những Điều Bình Thường”
.........................
Nhâm ly rượu đắng, anh làm thơ
Vài ba chữ vu vơ, thất tình liêu xiêu
Đời anh bao đoá hồng, xinh tươi như mơ
Bao nhiêu cô gái, bao hình hài hoa yêu chiều
Bao đêm anh hát khúc giao hòa
Riêng ta cay đắng, xót xa tình người
Anh nợ em những nụ cười ngây ngô
Nợ em luôn cả xinh tươi một thời
Trả cho em những lời yêu thương bình thường
Trả cho em những sáng nắng, chiều mưa không toan tính
Đừng để nợ em như con đường dài không có dấu chân
Người đang tâm nợ, chết đường em đi — buồn mà cười, tiếc mà thương
Anh bước lang thang, chân lê lết qua đời
Mang theo mùa hoa đã rơi trước ngõ nhà
Có khi nhìn thấy em trong quán vắng tối trời
Cười như chưa từng biết đau, mắt rưng rưng như lửa quẹt
Anh nói anh tự do, anh nói anh không ngoan
Nhưng nhìn em là anh muốn về nhà như đứa con nít
Em giận anh vì mấy lời hứa hững hờ
Em quên sao, anh chính là kẻ hay quên nhất trần gian
Trả cho em những lời yêu thương bình thường
Trả cho em những ngày dậy sớm nấu canh cho anh ăn
Trả cho em nụ cười sáng như com lửa trên bếp than
Người đang tâm nợ, chết đường em đi — lòng anh xót, tai anh cười khì
Nhưng em ơi, tình yêu đâu phải sổ sách
Không ai điểm danh lỗi lầm từng ngày
Có những nợ không ai đòi, chỉ có thể trả bằng lòng chân thật
Anh biết, anh biết — anh vụng về, anh hứa, anh sẽ học yêu
Anh sẽ mua cho em một chòm sao bằng lời ca
Hoặc ít ra sẽ xin phép trời bớt mưa mỗi khi em ra phố
Anh sẽ tập nấu canh, dù vụng như gà mổ thóc
Nhưng em cười lên đi, cho anh thấy mình chưa hỏng hết
(Kết)
Trả cho em những lời yêu thương bình thường
Trả cho em những tối ngồi kể chuyện không dứt
Trả cho em cả những sáng đi chợ, tay nắm lấy bàn tay mỏng
Người đang tâm nợ, chết đường em đi — anh nguyện trả, bằng cả đời này
Nhận xét
Đăng nhận xét