“Thanh Niên Phú Thọ – Lỡ Yêu Âm Thầm”
Khổ một
Lỡ thương rồi mà không dám ngỏ
Đêm về ngồi, nước mắt cứ rơi thôi
Trăng quê nghiêng, cơn gió lạnh qua đồi
Người chẳng biết, anh lặng thầm mòn mỏi
Khổ hai
Anh yêu em dù em đâu hay biết
Dù em đang tay nắm với ai kia
Tình anh giấu như hạt mưa thầm lặng
Rơi xuống đồng cho lúa trổ đơm bông
Điệp khúc
Ôi thanh niên Phú Thọ ế như rạ ven sông
Đi cấy, đi bừa mà lòng nhớ em không nguôi
Anh lỡ thương, thương từ khi còn thơ dại
Để bây giờ đêm về khóc giữa trời mưa
Khổ ba
Anh yêu em mà không thể nói
Niềm đau này cứ lớn trong tim
Như khói lam vương bên hiên nhà vắng
Cứ vấn vương, cứ dắt lối anh đi
Cầu
Nếu đời là bát canh cua, xin thêm chút ngọt
Nếu đời là chén rượu đắng, xin bớt cay nồng
Nếu tình là khúc hát, cho anh hát mãi
Để nỗi đau tan vào gió ngoài đồng
Điệp khúc lặp
Ôi thanh niên Phú Thọ ế như rạ ven sông
Đi cấy, đi bừa mà lòng nhớ em không nguôi
Anh lỡ thương, thương từ khi còn thơ dại
Để bây giờ đêm về khóc giữa trời mưa
Kết
Lỡ yêu rồi mà không dám ngỏ
Nỗi buồn này anh hát giữa đồng quê
Anh vẫn tin một ngày kia nắng ấm
Trái tim này thôi hết ê chề
Nhận xét
Đăng nhận xét