Thanh niên Phú Thọ ế như rơm cuối vụ
Đơn phương là thế, yêu mà chẳng dám nói
Ngồi bên hiên, nhìn nắng cũng thành mưa
Anh chăn trâu mà lòng như khói
Ước một lần được gọi em là “xưa”
Đêm về dài như khúc sông quê
Tiếng cuốc kêu buồn như tim vỡ nát
Bao mộng mơ, bao hy vọng nhỏ nhoi
Đều gửi theo trăng treo đầu ngõ
Anh yêu em mà em đâu biết
Mỗi đêm âm thầm khóc dưới sao rơi
Tình không trọn, vẫn yêu cho trọn kiếp
Yêu đến khi ruộng đồng hóa biển khơi
Ôi tim này rách nát như tờ lá chuối
Khi thấy em mỉm cười bên người khác
Anh yêu em từ ngày còn chân đất
Đến bây giờ vẫn cày đồng nhớ em
Thanh niên Phú Thọ ế như rơm cuối vụ
Đi ra đồng vẫn thả thính trời xanh
Về nhà mẹ hỏi: “Sao không cưới vợ?”
Chỉ cúi đầu, úp mặt vào tay, thở dài
Nếu đời là bát canh cua, xin thêm chút ngọt
Nếu đời là rượu đắng, xin bớt cay nồng
Nếu tình là khúc hát, cho anh hát trọn
Để nỗi đau hóa gió bay qua đồng
Ôi tim này rách nát như tờ lá chuối
Khi thấy em mỉm cười bên người khác
Anh yêu em từ ngày còn chân đất
Đến bây giờ vẫn cày đồng nhớ em
Đơn phương là vậy, thương mà chẳng dám ngỏ
Cánh đồng quê mênh mông gió buồn rơi
Anh vẫn tin một ngày nào đó
Khoảng cách này cũng sẽ nhạt phai thôi
Nhận xét
Đăng nhận xét