Quán trọ trần gian
Quán trọ trần gian chứa đủ đầy
Cơm rau, khoai sắn cũng thơm ngây
Nhớ chiều đồng gió về râm rấp
Khói bếp quê hương chảy xuống tay.
Tuổi nhỏ Phú Thọ trời trong vắt
Đồi cọ xanh, trâu ngủ gốc tre già
Tôi đi mót lúa chiều vàng nắng
Bờ ao còn tiếng ếch kêu xa.
Lớn lên gió bụi đường thiên hạ
Quán trọ đời người nếm mặn cay
Càng đi càng nhớ hồn quê cũ
Một chén nước trong, một lá khoai.
Ai cũng qua quán trọ kiếp này
Nhưng dấu chân quê vẫn chẳng phai
Trong giấc ngủ nghe mùi khói rạ
Ngỡ mẹ gọi về, tiếng “con ơi”…
Nhận xét
Đăng nhận xét