QUÁN CƠM 6 GIỜ
(Đoạn một)
Sáu giờ tối, quán cơm cũ vẫn sáng,
Chỗ chúng ta ngồi, giờ chỉ còn một ghế.
Con đường đông người, bước chân như xuôi,
Nhưng thiếu anh, lòng em trống vắng quá.
(Điệp khúc)
Ai nhắc em mặc áo ấm mỗi khi ra ngoài?
Ai còn gọi em về khi đêm buông xuống?
Chỉ còn chiếc điện thoại và những tin nhắn cũ,
Em mở lại, nước mắt rơi trong bóng tối.
(Đoạn hai)
Mâm cơm vắng, hương thức ăn như cũ,
Nhưng miệng em không còn thấy vị ngọt.
Người đi rồi, người mang theo mùa ấm,
Để lại trong em tiếng thở dài không nguôi.
(Điệp khúc)
Ai nhắc em mặc áo ấm mỗi khi ra ngoài?
Ai còn gọi em về khi đêm buông xuống?
Chỉ còn chiếc điện thoại và những tin nhắn cũ,
Em mở lại, nước mắt rơi trong bóng tối.
(Bridge)
Em ngồi trong xó tối, ôm nỗi nhớ vỡ,
Mỗi tin nhắn như lời anh thì thầm hôm xưa.
Ước chi thời gian dừng, trả anh về bên em,
Để không phải khóc một mình giữa phố đông.
(Điệp khúc — nhẹ)
Ai nhắc em mặc áo ấm mỗi khi ra ngoài?
Ai còn gọi em về khi đêm buông xuống?
Chỉ còn chiếc điện thoại và những tin nhắn cũ,
Em mở lại, nước mắt rơi, nhớ anh mãi.
(Outro)
Sáu giờ tối, quán cơm cũ im lặng,
Em về một mình, mang theo một mùa nhớ.
Nếu anh nghe thấy, xin về một lần nữa,
Để em không phải khóc trong bóng tối này.
Nhận xét
Đăng nhận xét