“Phú Thọ ơi, khúc hát người xa quê”
Anh xa quê lâu rồi Phú Thọ ơi
Sông Hồng xanh vẫn lặng im bên núi
Bãi ngô xuân Áng giờ ai gặt hái
Để khói rơm chiều quấn lấy chân trâu
Anh đi xa, dặm đất đã bao lâu
Chỉ mang theo bóng cọ già trước ngõ
Mang tiếng ve rền mùa hè bỏ ngỏ
Mang cả nụ cười em gửi hôm nao
Em từng ước đời bình dị như cau
Như bếp rạ khói đun chiều đợi mẹ
Một tình yêu suốt đời son sắt thế
Dẫu nhà tranh vách đất cũng thấy vui
Anh đến muộn qua bao khúc ngược xuôi
Thấy mắt em hao mòn theo nỗi nhớ
Muốn gom hết tháng ngày thương trăn trở
Để trả em ngọn lửa ấm yên bình
Anh ước mua một mảnh tình quê mình
May áo mới cho hai ta khỏi lạnh
Để đông sang không còn run từng cánh
Để thấy nắng lung linh trên mái tranh
Hẹn nhau nhé một chiều đông mỏng manh
Em tỏa nắng như mùa hạ đổ lửa
Tay buông lơi như đánh rơi gió giữa
Khẽ nhoẻn cười: “Tay anh có lạnh không?”
Khăn choàng vai môi nhỏ thoáng chuông đồng
Chân sáo níu tay anh tan vào phố
Bóng hoàng hôn đổ nghiêng mình ngộ ngộ
Bóng lớn tròn bên bóng nhỏ tung tăng
Anh xa quê mang theo nhành hoa em tặng
Đỏ pha tía hồng chen lá thật xinh
Mỗi lần ngắm lại là lòng run rẩy
Phú Thọ ơi, anh nhớ đến vô cùng.
Nhận xét
Đăng nhận xét