PHÚ THỌ ĐÊM MƯA
Anh biết phải quên em Nhưng tim vẫn tìm về Em như lửa cháy giữa đêm Đốt anh thành tro, anh vẫn lao vào Ngọt ngào môi em, độc như men say. Đêm Phú Thọ buồn lắm, quán trà đá ven đường Chỉ anh, đèn mờ, tiếng xe qua khẽ run Nhớ bàn tay xưa, nhớ lời hứa đã xa Giờ em theo người khác, bỏ anh giữa phong ba. Lá vàng rơi lả tả, đường về gác trọ nhỏ Bụng đói, lòng quạnh hiu, vai gầy run gió mùa Người thật lòng thì hiếm, khi nghèo mới thấy ra Còn kẻ đến khi giàu, hết tiền thì quay lưng. Em bỏ anh theo bạc tiền, ôm lấy vàng giàu sang Anh ôm cơn đói lạnh, ôm nỗi đau phũ phàng Phú Thọ đêm mưa, tim anh vỡ tan Hát cho mình nghe, giữa quán tàn đêm hoang. Quán trà đá tắt đèn, anh về gác trọ buồn Nằm nghe mưa lấp khép, nhớ em lệ tuôn tuôn Nếu một ngày em tỉnh, xin nhớ câu này thôi Ai ôm em lúc nghèo, mới là người thật lòng.
Nhận xét
Đăng nhận xét