Liên khúc nhạc trẻ :Phú Thọ Năm ấy lâu lắm rồi
Phú Thọ Năm Một Nghìn Chín Trăm Tám Mươi Mốt
Năm ấy…
Phú Thọ còn mùi khói bếp
Con đường làng ngoằn ngoèo dấu chân trâu
Đồi chè xanh ngắt mờ trong sương sớm
Sông Lô chảy hiền hòa
Đong đưa tiếng hát câu hò.
Những mái nhà lợp rơm, vách nứa
Đêm gió luồn khe cửa
Đèn dầu leo lét soi bóng cha ngồi vá lưới, vá áo
Mẹ khẽ ru con bằng tiếng à ơi
Nghe sao bình yên đến lạ.
Trẻ con chân đất tung tăng
Đuổi nhau trên bờ đê
Mồ hôi lấm lem mà tiếng cười vang rộn
Cả xóm tối tối quây quần bên radio
Nghe tin tức, nghe cải lương
Mơ ước mai này
Có cơm no áo ấm,
Có con chữ, có ngày học xa.
Phú Thọ năm ấy nghèo lắm
Nhưng tình người thì chan chứa
Hàng xóm tối lửa tắt đèn
Vẫn cùng nhau sẻ củ khoai, bát ngô
Nồi canh rau tập tàng thơm mùi đồng nội
Ấm lòng hơn mọi thứ vàng bạc.
Rồi năm tháng trôi
Đường đất thành bê tông
Đồi chè xưa xanh thêm màu mỡ
Những đứa trẻ chân đất
Giờ tóc đã bạc sương
Nhưng mỗi khi nhắc về một nghìn chín trăm tám mươi mốt
Tim lại rưng rưng
Nhớ hương lúa mới, nhớ tiếng cười
Nhớ quê mình
Ngày gian khó mà yên bình đến thế…
Phú Thọ Năm Một Nghìn Chín Trăm Chín Mươi
Năm ấy…
Phú Thọ còn chưa sáng đèn khắp ngõ
Mỗi chiều chợ phiên rộn tiếng rao hàng
Đồi chè xanh lặng thầm như chứng nhân
Nhìn đời đổi thay
Trong nhịp chậm mà bền bỉ.
Con đường làng đất đỏ
Mỗi mùa mưa lại lầy lội dấu chân
Những mái nhà tranh thưa khói bếp
Tiếng mõ trâu vang xa cuối xóm
Những người mẹ vai gồng đôi quang gánh
Bước lặng thầm
Mà như mang cả nỗi lo cơm áo.
Phú Thọ năm ấy…
Đài radio là cửa sổ của cả làng
Mọi người ngồi sát bên nhau
Nghe tiếng hát át tiếng gió
Nghe tin đổi mới vọng về từ phương xa
Lòng vừa háo hức, vừa đượm lo âu.
Những đứa trẻ mặc áo chắp vá
Chân trần lấm đất bờ đê
Nhưng tiếng cười trong veo
Như giọt sương mai vỡ tan trên cỏ
Bữa cơm chiều chỉ có canh rau, cà muối
Vẫn ấm áp
Vì quanh mâm cơm
Là tình thương, là sự chở che.
Năm ấy, Phú Thọ nghèo mà tình người thì giàu
Gian khó dạy con người biết thương nhau hơn
Những vết chai sần trên tay cha
Những sợi tóc bạc sớm trên đầu mẹ
Là ký ức không bao giờ phai
Là nhịp đập của quê hương
Ngày đất nước vươn mình
Trong gian khổ mà vẫn ngời hy vọng.
Phú Thọ Năm Một Nghìn Chín Trăm Bảy Mươi
Phú Thọ năm ấy…
Mùa đông lạnh đến run tay
Đồi chè im lặng trong màn sương dày đặc
Những con đường đất đỏ quanh co
Dẫn về làng xóm mộc mạc
Mái tranh xiêu vẹo trước gió
Mùi khói rơm quyện khắp không gian.
Những buổi sáng tinh mơ
Tiếng gà gáy vang từ triền núi
Mẹ đội nón lá gánh thúng ngô vàng
Cha dắt trâu đi cày trên đồng ruộng
Tiếng mõ trâu gõ nhịp bình yên
Dù xa xa
Tiếng máy bay thỉnh thoảng rít qua bầu trời xám.
Phú Thọ một nghìn chín trăm bảy mươi
Là những ngày tem phiếu chắt chiu từng hạt gạo
Những bữa cơm rau luộc, cà dầm
Vẫn ấm áp tiếng cười quanh mâm
Hàng xóm thương nhau như ruột thịt
Chia củ khoai, bắp ngô
Đổi manh áo rách lấy tình nghĩa đong đầy.
Bên dòng Lô hiền hòa
Những đoàn thuyền xuôi về miền Nam mang theo lương thực
Phú Thọ thành vùng hậu phương vững chãi
Những người mẹ tiễn con trai
Mắt rưng rưng nhưng lòng như thép
Những người cha cầm chắc tay cày
Để đất không buồn khi chiến tranh còn đó.
Năm tháng ấy gian khó mà kiêu hãnh
Cả quê hương sống bằng niềm tin
Vào một ngày mai đất nước thanh bình
Trẻ thơ sẽ không còn trốn vào hầm đất
Sẽ tung tăng trên bãi ngô, nương sắn
Sẽ hát vang bên đồi chè xanh ngát
Như màu áo mẹ cha…
Dù thời gian có cuốn trôi tất cả
Phú Thọ năm xưa vẫn sống mãi trong tim.
Ông Lược Sửa Đồ Điện Ở Cổng Trường Xuân Áng
Giữa cổng trường xưa bóng phượng hồng,
Có ông Lược ngồi lặng bên dòng người qua lại.
Chiếc bàn gỗ cũ, vài chiếc tua vít nhỏ,
Một bóng đèn, một dây điện,
Mà sáng bừng cả góc phố thân thương.
Bàn tay gầy chai sạn vì năm tháng,
Mắt mờ nhưng ánh nhìn vẫn tỉ mỉ, vẹn nguyên.
Ông sửa chiếc quạt, cái nồi cơm, dây sạc,
Sửa cả tiếng thở dài của bà con nghèo khó,
Và khâu lại niềm tin vào cuộc sống bình yên.
Bà con ơi,
Ghé lại bên cổng trường cấp ba Xuân Áng,
Mang chiếc ấm hỏng, cái đèn, chiếc loa,
Để ông Lược khẽ mỉm cười,
Để đôi tay già lại có việc làm,
Để tình làng nghĩa xóm ấm thêm đôi phần.
Ai cần gọi ông,
Xin nhớ số không tám sáu, sáu một không, tám chín chín bảy,
Đó là nhịp cầu nối tấm lòng người thợ già,
Với mọi ngõ ngách Xuân Áng yêu thương.
Cảm ơn bà con,
Đã ủng hộ ông Lược – một đời lam lũ,
Giữ lại ký ức quê hương
Qua từng dây điện, chiếc quạt,
Và cả niềm tin không bao giờ tắt.
tác giả : lược đồng nát
Nhận xét
Đăng nhận xét